Game4dt.blogspot.com sẽ cung cấp cho bạn những game hot như: Gopet 126, Gopet 127, Gopet 128, Gopet 129, Gopet 130, Gopet 131, Gopet 132, Gopet 133, Teen Teen 7.0, Teen Teen 8.0, Teen Teen 9.0, KPAH 159, KPAH 160, KPAH 161, KPAH 162, KPAH 163, KPAH 164, KPAH 165, KPAH 166, KPAH 167, IWIN 444, IWIN 445, IWIN 446, IWIN 448, IWIN 449, IWIN 450, IWIN 447, IWIN 451, IWIN 452, ionline 310, ionline 312, ionline 314, ionline 316, MOBI ARMY 240, MOBI ARMY 241, MOBI ARMY 242, MOBI ARMY 243, MOBI ARMY 244, MOBI ARMY 245, MOBI ARMY 246, MOBI ARMY 247, MOBI ARMY 248, MOBI ARMY 249, MOBI ARMY 250,

Truyện Tình Yêu - Yêu thêm lần nữa (phần 2)

Ngày... tháng... năm...
Gặp lại em hoàn toàn tình cờ sau những ngày dài vắng bóng, trái tim anh lại dâng trào nỗi nhớ thương da diết. Diệp Chi ơi, em có biết sự xa cách của em khiến lòng anh tan nát đến thế nào không? Mà, cũng phải thôi, anh làm sao dám đòi hỏi ở em một điều gì hơn thế, khi anh là kẻ quay lưng lại với tình yêu của chúng mình. Nghe giọng nói em nhỏ nhẹ mà hờ hững đến lạnh lùng, anh càng thấy tội lỗi mình chồng chất. Anh muốn nói với em bao điều, muốn thấy lại nụ cười rạng rỡ của em, nhìn ngắm gương mặt em bừng sáng, hôn lên cái trán bướng bỉnh, cái mũi hếch và cả đôi môi hay hờn dỗi của em... nhưng anh lại ngàn lần không dám. Một thằng đàn ông đã phản bội em thì vì lý do gì cũng không có tư cách ấy phải không em?
Cuốn nhật ký tình yêu của ta đây, anh vẫn giữ gìn cẩn trọng, chỉ có mình anh ghi tiếp những dòng chữ yêu thương cho em, và chỉ mình em.
Cuộc hôn nhân nghĩa nặng hơn tình không giam được một tâm hồn sôi nổi yêu em. Anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để làm một người đàn ông có trách nhiệm, một người chồng chu toàn với vợ đến giờ phút cuối cùng của cô ấy, nhưng anh thừa nhận với bản thân là mình thất bại, vì anh không thể quên em.

Gấp cuốn nhật ký lại, Nguyên ngó mông lung ra ngoài cửa sổ, anh như nhìn thấy cảnh tượng của hơn bốn năm về trước, vào một ngày mà người đàn bà gần như quỳ xuống để cầu xin anh:
- Chỉ có cháu mới giúp được nó thôi - bà Trâm nhìn anh, van vỉ - Kiều Linh nó yêu cháu từ lâu rồi mà.
- ...
- Nó... cần có nghị lực để chiến đấu với bệnh tật - mắt bà hoe đỏ - mà giờ nó lại buông xuôi tất cả... bác xin cháu... hãy giúp bác kéo nó lên...
Hình ảnh cô bé mà anh coi như em gái từ nhỏ hiện lên khiến anh động lòng. Anh gật đầu, trấn an người mẹ đang đau khổ và tuyệt vọng:
- Vâng, xin bác đừng quá bi lụy, cháu sẽ cố gắng thuyết phục em Linh. Mọi chuyện sẽ ổn mà bác!
Anh chưa từng hối hận về câu nói đó, càng chưa từng hối hận khi dành một thời gian dài ở bên chăm sóc Kiều Linh, làm cô vui, giúp cô có thêm sức mạnh đương đầu với những đợt điều trị căn bệnh ung thư phổi quái ác, cho tận đến lúc cô không thể chống chọi thêm được nữa...
Nguyên cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Chi nữa, cứ ngỡ cô đã yên vui với mái ấm gia đình ở phương Nam ấm áp. Ấy thế mà, trái đất tròn, một chuyến công tác ở Sài Gòn đã cho anh một lần nữa đối diện với cô, chỉ khác, đôi mắt cô đã không còn trong veo như nắng, mà nhuốm màu u uẩn, cô độc... Đôi mắt ấy ám ảnh anh, khiến anh đau lòng, và lại làm bùng lên trong anh một tình yêu còn âm ỉ... Anh băn khoăn tự hỏi, nếu nói ra mọi chuyện, liệu cô có thể trở lại bên anh thêm một lần nữa không?

Trở về Hà Nội vào những ngày cuối năm nhộn nhịp, để lại sau lưng tiếng thở dài buồn bã và câu nói nửa đùa nửa thật của Từ Huy: „Về Hà Nội chơi chán thì vào lại đây nhé, Huy và Sài Gòn lúc nào cũng sẵn sàng đón Chi hết!“, cô nhìn bạn, cảm động: „Ở lại mạnh khỏe nhé, bạn tốt! Cảm ơn vì lúc nào cũng ở bên Chi. Mong Huy sớm tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.“ Từ Huy thầm thì khi cô vào làm thủ tục check in: „Nhất định phải hạnh phúc, Diệp Chi nhé!“...

Diệp Chi thả mình vào cái lạnh của xứ Bắc với những bước chân thong thả hiếm có trong dòng người hối hả. Cô miên man suy nghĩ về buổi hẹn kỳ lạ với người phụ nữ tên Trâm. Trong không gian yên tĩnh của cà phê Trịnh, cô ngồi lặng đi nghe từng lời bà nói, về lý do bà tìm đến cô. Mắt cô nhòa đi khi câu chuyện còn chưa kết thúc. Bà đưa cho cô một bức thư, nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại: „Gửi chị Diệp Chi“

„Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Chị Diệp Chi thân mến,
Khi chị cầm trên tay lá thư này thì em đã không còn trên đời này nữa. Em muốn một lần đến trước mặt chị để tạ tội, nhưng em không dám chị Chi à... Xin chị hãy hiểu cho em...
Em là Kiều Linh, là người mà anh Nguyên đã lấy, nhưng chưa và không bao giờ là người anh ấy yêu cả. Anh ấy vẫn vậy, chỉ coi em như một đứa em gái thôi... Em biết điều đó. Em cũng biết anh ấy yêu chị, mãi mãi chỉ có chị... Nhưng em vẫn đành lòng „đánh cắp“ anh ấy từ chị, em thật nhỏ nhen, xấu xa, ích kỷ có phải không hả chị? Chị cứ mắng em đi, nhưng đừng giận em, đừng giận anh Nguyên mà tội nghiệp chị ơi! Nếu em không bệnh, anh Nguyên sẽ không đến bên em như thế. Nhưng anh ấy quá tốt lại khiến em càng cảm thấy mình chẳng ra gì. Em đã tước đoạt của anh ấy sự tự do, niềm hạnh phúc được ở bên người anh ấy yêu. Nhiều lần em ghen tị với chị lắm, khi mà anh ấy vô thức nói về chị với một ánh mắt đắm say và hạnh phúc không thể che giấu. Những lúc ấy, em hiểu rất rõ ràng rằng phải trả anh ấy về với chị. Nhưng em lại quá hèn nhát và yếu đuối. Em không đủ can đảm để rời xa anh. Thế là em vẫn tiếp tục tự lừa dối mình...
(...)

Em xin chị hãy tha thứ cho em, đừng trách anh Nguyên nữa. Tất cả lỗi là do em. Chị hãy trở về bên anh ấy, chị nhé! Chỉ có ở bên chị, anh Nguyên mới thực là mình. Ở nơi xa xôi nhất, em vẫn sẽ cầu chúc cho anh chị được hạnh phúc...
Em
K.L.“

Diệp Chi nhìn vào bức thư, từng giọt nước mắt lăn dài. Nét bút run rẩy trong những dòng cuối, như tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái trẻ. Cô nắm lấy đôi tay của bà Trâm, siết chặt. Bà nén xúc động, từ tốn:
- Bác xin lỗi, vì bác mà hai đứa chia rẽ bao năm...
- Bác đừng nói thế ạ - cô an ủi - chuyện không đành mà bác!
- Ừ, em Linh nó vắn số... - bà thở dài - nếu cháu còn yêu thương thằng Nguyên, cháu về với nó đi. Bác đi tìm cháu mấy năm nay không phải chỉ vì di nguyện của em Linh, mà thực lòng mong Nguyên nó được đoàn tụ với cháu. Nó là một đứa con trai tốt cháu à!

Một tin nhắn đến kéo cô khỏi dòng hồi tưởng, trong khi bước chân đưa cô vào một con ngõ rất quen, nơi có quán nhỏ lãng mạn mà lần đầu tiên cô và Nguyên trao lời yêu. Số của anh: „Em đang làm gì? Hôm nay Hà Nội lạnh. Cuối năm, Yesterday vắng lắm...“. Cô không nhắn lại, bước nhanh hơn vào quán. Anh ngồi một mình, lặng lẽ, như đã hòa lẫn với khung cảnh yên tĩnh xung quanh.
- Em! - Anh sững người, ánh mắt bừng sáng những tia yêu thương, trìu mến - Em thật sao?
- Vâng... - cô chớp mắt, giấu đi sự xúc động và bối rối - em đến rồi.
Anh kéo ghế, vẫn nhìn cô chăm chú, như thể sợ chỉ chớp mắt thôi, cô sẽ lại biến mất ngay trước mắt anh. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai người im lặng cho đến lúc một ly cà phê sữa được mang ra cho cô.
- Em biết mọi chuyện rồi. - cô hắng giọng.
- Em biết... Chuyện gì cơ?
- Uhm, bác Trâm vào Sài Gòn gặp em, bác ấy đã kể cho em nghe.
Anh sửng sốt.
- Anh xấu lắm, anh đã biến em thành người xấu mất rồi!
- Anh... anh xin lỗi. Anh...
- Nhưng em không trách anh nữa. - giọng cô nhỏ đi - em về đây, để nói với anh, mình sẽ yêu nhau thêm lần nữa nhé!
Nguyên giang rộng vòng tay cho cô ùa vào lòng mình, một nụ hôn dài ngọt ngào của những khao khát từ bao nhiêu năm cuốn họ lại với nhau, hơi thở cùng hòa chung nhịp thành đôi trái tim hạnh phúc. Anh hít hà mùi thơm dìu dịu trên mái tóc và trên da thịt cô. Đã bao lâu rồi, anh vẫn mơ được ôm cô thật chặt như thế này... Anh khẽ đặt môi lên mái tóc dài của cô, thầm thì:
- Anh sẽ không bao giờ để mất em nữa! Cảm ơn em đã về lại bên anh, cho anh có cơ hội được yêu em thêm lần nữa... và yêu em hơn rất nhiều!
THE END

Phần 1 >>>

Tải truyện
Facebook Google
Từ khóa:
Truyện Tình Yêu - Yêu thêm lần nữa (phần 2) Truyện Tình Yêu - Yêu thêm lần nữa (phần 2)
910

Bài viết Truyện Tình Yêu - Yêu thêm lần nữa (phần 2)