Chap 2
…ngày nó bước vào cánh cổng đại học, mẹ nó ném cho nó bọc tiền để nó tiêu xài trong một tháng. Còn bố nó mua cho nó cái xe máy để đền bù những ngày không bên nó được. Nó cười, cười vì đống của cải bố mẹ nó trả cho những gì nó cố gắng. Và nó cười cho cái tình cảnh của nó giờ đây. Một mình đi chiếc xe ga mà tìm nhà khắp nơi, nó muốn ra ở riêng, mẹ nó không đồng ý nhưng vì dượng nó và cái gia đình mới của mẹ nên nó quyết định ra ngoài sống.
Nó k có bạn nên việc tìm nhà rất khó khăn. Tận 2 ngày vòng quanh các ngõ ngách hà nội, nó mới tìm được 1 ngôi nhà 2 tầng. Mình nó sống ở đó.
Nó bắt đầu ổn định nhà ở, học tập. Thì bố nó bảo với nó, cho đứa con của bố với mẹ kế đến ở với nó. Nó đành đồng ý vì nó k muốn bố nó buồn phiền hay suy nghĩ gì về nó.
Vài ngày sau em nó đến. Dù con bé đó kém nó tận 2 tuổi, nhưng chắc hai đứa mà đi cùng nhau thì ai cũng sẽ nhầm rằng em là chị, chị là em. Mặt mũi con nhỏ đó vì nhiều lần đi mỹ viện, sửa sang sắc đẹp nên mới 16t mà đã như sinh viên năm cuối, đi làm rồi vậy. Dù k ưa con bé lắm nhưng nó luôn nhẫn nhịn và quý nó như em ruột mình vậy. Nhưng ngược lại, con bé đó thì không coi nó ra gì. Luôn tìm cách vò tiền nó, và bắt nó làm biết bao nhiêu thứ. Nếu nó mắng, con bé lại dở trò bỏ nhà đi làm nó lo lắng phải đến nhà bạn để đón em về.
Một hôm, em nó đưa bạn trai và một số con bé đua đòi khác về nhà ngủ. Lần này thì nó k thể nhẫn nhịn đc nữa. Nó xách đồ bỏ nhà đi để mặc con bé với những đứa đầu tóc xanh đỏ mặt hàn ruốc của nó. Nó chả thèm quan tâm nữa.
Nó lang thang trên đường bằng ”con ngựa” của nó với bọc quần áo trên tay, ai cũng nhìn nó mà thắc mắc. Nó thì chẳng bận tâm, mũ bảo hiểm cũng chẳng đội, mà nó cũng chẳng để ý, đến khi bị một tay cơ động đuổi theo. Nó mới chợt nhớ ra, nhưng nó không bỏ chạy, kể cả là bị bắt nó cũng chẳng phải lo lắng. Cùng lắm nó đi bộ xách 2 túi đồ, tìm tạm nhà nghỉ nào đó mà nghỉ. Ngày mai lại có người gọi điện mà mang xe đến tận nơi cho nó.
Thấy tên cơ động đuổi lên trước chặn nó, nó từ từ đi xuống, cầm hai túi đồ xách đi mà chả thèm nhìn hay nghe tên đó.
Bỗng nhiên, một bàn tay kéo nó lại, nó quay lại nhìn, là tên cơ động lúc nãy, nó hốt hoảng định cầm túi đập hắn thì nó nhận ra, đó là anh ấy. Người đã ruồng bỏ nó, giờ đã gần 1 năm trời, nó đã hoàn toàn xoá anh ra khỏi cuộc đời nó. Thế mà ông trời lại cho nó gặp lại anh vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này. Nó quên anh, nghĩa là nó đã tha thứ cho anh vì thế khi nhận ra anh, nó mỉm cười
- Hóa ra người quen
anh nhìn nó vẫn như ngày nào
- Ừh em. Gặp em trong hoàn cảnh này.
- Lâu mới gặp. Mà thôi. Người quen. Thả cho em đi nhé. Em đang tìm chỗ trú sương đêm.
Rồi anh cùng nó đi qua nhiều con phố, anh mời nó đi ăn uống. Nó thấy anh như một người bạn của nó vậy, nó vui lắm. Lâu nay chưa từng có ai nói chuyện với nó vui vẻ như thế.
Anh thấy nó tội nghiệp mà cũng đã đêm khuya rồi nên anh ngỏ ý bảo nó về nhà anh ở mấy hôm. Dù sao anh phải đi làm cả ngày, một mình mẹ anh ở nhà cũng buồn, k có ai nói chuyện. Nó nghĩ ngợi một hồi, nó nhớ mẹ nó, nhưng k tìm đc mẹ vì mẹ nó ít khi ở nhà, nó muốn được ngồi ăn cơm, đc ăn những món mẹ nó nấu như ngày xưa. Nó thấy hình ảnh mẹ nó, nên nó đồng ý với anh.
Nó ngồi đợi anh ở ngoài cổng, để anh giao ca lại cho người khác. Nó nhìn anh và hình như nó biết anh đã thay đổi, chững chạc lên nhiều hơn so với ngày xưa. Đã 1 năm trời nó k gặp anh, và nó nghĩ có lẽ chị ấy đã thay đổi anh như thế. Àh phải rồi, nó chợt nhớ đến chị ấy, nó sợ nếu về nhà anh, chị ấy sẽ hiểu lầm. Nên khi anh ra ngoài, nó liền bảo với anh rằng đã thay đổi quyết định, nó phải về thôi.
Anh nhìn nó một lúc, hình như ánh mắt nó nói lên điều gì đó khiến anh im lặng. Khi nó định quay đi thì
- “Phương mất rồi. Đến nay hơn 6 tháng rồi em ạh”
mắt anh bắt đầu cay lại, đỏ hoe nhưng k hề có giọt nước mắt nào chảy.
Nó xin lỗi anh và cùng anh về nhà trong sự im lặng. Nó đã bất chợt làm anh buồn, thì còn gì để nói với anh nữa. Nó sợ mình nói thêm câu nữa, anh ấy sẽ khóc mất, mà nó thì k biết dỗ dành ai bao giờ. Mỗi lần thấy ai khóc là chân tay nó bủn rủn đi, và nó k dám đối mặt với sự đau khổ của người khác bao giờ. Anh hiểu nó, nên anh luôn cố gắng cười, dù ánh mắt anh k một chút niềm vui hay nụ cười nào loé lên.
* * *
CHap 3
Nó được anh giới thiệu với mẹ. Mẹ anh rất quý nó, và luôn chăm sóc nó chu đáo như con đẻ mình vậy.
Ngày ngày mẹ anh chuẩn bị bữa sáng cho cả anh và nó. Nó thì rất vụng trong việc nấu nướng nhưng được mẹ hướng dẫn kĩ lưỡng và sự chăm chỉ của nó nên sau 1 tháng, tài nghệ của nó khấm khá hơn rất nhiều. Những món nó làm được đó là nấu canh, luộc rau, và luộc thịt. (bó tay )
Nó ở cậy nhà anh đã hơn 1 tháng, cũng đến lúc nó phải về thu xếp mọi chuyện với bố, mẹ, và cô em “ngoan hiền” của nó. Mẹ anh thì rất muốn nó ở lại với bà và anh. Cả anh nữa, cũng muốn giữ nó lại ” Em ở lại với ma ma anh đi. Anh sẽ lấy tiền ở và tiền ăn của em theo tháng được chưa? Em đỡ ngại mà ma ma anh cũng đỡ buồn ”
Anh cứ thuyết phục nó mãi, nên nó đồng ý.
Ngày hôm sau nó về nhà lấy nốt một số bộ quần áo. Nó choáng váng khi thấy nơi nó ở trước kia. Như 1 bãi chiến trường, rác rưỡi khắp nhà, con trai, con gái nằm lê liệt dưới sàn nhà, người thì nồng nặc mùi rượu. Nó muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Sau đó nó về nhà gặp bố và mẹ nó. Nó thấy gđ bố và gđ mẹ quây quần bên con cái, vợ chồng họ, mà hình như không ai nhớ tới nó mặc dù hôm nay là lễ giáng sinh.
Nó đứng ngoài ngắm nhìn họ bên nhau. Nó đã là người thừa từ khi nào thế? Nó ôm mặt khóc, và một lần nữa, anh bắt gặp nó, lấy khăn lau nước mắt cho nó. Nó ôm trầm lấy anh mà khóc, khóc như k sợ làm ướt hết áo của anh vậy.
Anh an ủi nó, đưa nó đi ăn kem, đưa nó đi dạo phố, mua quà giáng sinh… để nó quên đi sự trống vắng.
Lại một lần nữa anh mang đến sự ấm áp cho nó. Hình như nó lại yêu anh vì sự chu đáo ấy. Nhưng nó k thể, nó k muốn sẽ phải động lòng anh thêm lần nữa. Nó sợ cảm giác ngày xưa lắm. Lúc anh bỏ rơi nó mà ôm ấp người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên anh kể cho nó về chị ấy
” Phương từng là bạn thân 4 năm cấp 2 của anh. Khi ấy, P có thừa nhận rằng đã yêu anh. Nhưng anh nói anh có người yêu rồi. Cô ấy bảo rằng k sao, vì đã chờ anh suốt 3 năm trời rồi. Anh thấy cô ấy thật ngốc, yêu anh 3 năm trời mà k nói ra. Khi anh hỏi cô ấy, thì cô ấy nói rằng. Ước gì anh k phải là dân chơi, ước gì anh có việc làm ổn định. Mọi việc đã khác. Anh hỏi khác ntn thì cô ấy k nói. Mấy ngày sau khi em k liên lạc, P tìm đến anh và bảo rằng P sắp chết. P mong có thể làm ng yêu anh trong mấy tháng trời em đi. Anh đồng ý. Và anh rất thương P. Sao ông trời nhẫn tâm thế. Anh đã ko liên lạc với em dù anh biết em đã thi đỗ. P cũng k ngờ ng yêu anh lại là em. Khi P biết điều ấy, P đã bỏ đi, và để lại cho anh 1 tin nhắn “Quên em đi. Quên sự lừa dối này đi. Hãy về với người anh thật sự yêu. Em không xứng đáng có đc tình yêu của anh. Em cứ tưởng rằng em giả vờ là em sắp chết. Như thế anh sẽ là ng yêu em, và thời gian sẽ làm cho anh yêu em. Nhưng em đã làm. Ng anh yêu duy nhất đó là Linh phải không? Anh đến vs em chỉ là sự thương hại mà thôi”
Anh đã ôm cô ấy và nói rằng k phải như thế, rằng anh thực sự yêu cô ấy và em chỉ là tình yêu trẻ con của anh mà thôi. Vậy mà khi anh biết hoá ra cô ấy giả vờ sắp chết để lừa anh thật. Anh đã nói những lời cay đắng nhất dành cho P, anh đã ruồng bỏ thêm ng con gái nữa đã yêu anh quá nhiều. Anh hối hận lắm. Hôm ấy là sinh nhật anh, cô ấy cầm theo chiếc bánh sinh nhật đứng ở dưới trường anh. Anh đã trốn tránh, anh chạy, cô ấy đuổi theo, rồi 1 chiếc xe….. Anh anh…”
Lúc này anh k còn bình tĩnh được nữa, anh ôm nó khóc, nó có thể cảm nhận được sự hối hận của anh. Nó cũng khóc theo anh, nó thấy thương chị ấy nhiều lắm.
Sau ngày hôm ấy, nó chăm sóc anh nhiều hơn, quan tâm anh nhiều hơn. Điều này khiến mẹ anh rất vui, bà đã coi nó như con đẻ của mình, và nếu là con dâu bà thì bà càng vui.
Nhưng k phải tất cả đều diễn ra như thế. Anh sợ sẽ làm tổn thương nó, anh k muốn nó khóc vì anh lần nào nữa nên anh chua xót nói rằng chỉ coi nó là đứa em gái của anh mà thôi. Và anh đang có người để trao yêu thương rồi. Người đó k ai khác, lại chính là con bé mà ta đã biết ở đoạn trước.
Anh đã nói với nó như thế, nó thấy suy sụp lắm và chẳng muốn làm gì nữa. Nó nghỉ học mấy ngày liền, anh thì mấy đêm k về nhà. Mẹ anh đến bên hỏi chuyện, mới biết sự tình và thật thất vọng vì đứa con trai của bà. Bà đi gặp anh, chửi bới anh bằng những điều thậm tệ nhất mà đáng lẽ ra anh phải được nghe trước đây khi P chết. Anh lại 1 lần nữa gây thêm đau khổ cho người con gái rất yêu anh
Phần 1 >>>
Phần 3 >>>
Phần 4 >>>
Tải truyện
Truyện Tình Yêu - Nếu anh có tấm bằng đại học, em sẽ quay về với anh (phần 2)
Từ khóa:
Truyện Tình Yêu - Nếu anh có tấm bằng đại học, em sẽ quay về với anh (phần 2)

910